Trưa hôm ấy cả xóm Tầm Duột lại rộ lên những tiếng nhao nhao. Nhưng lần này không phải là tranh cãi nhau. Ai đó đã phát hiện ra Ngỗng Tồ nằm lả vì kiệt sức bên một gốc cây ở lối đi vào xóm.
Mầm mọc, củ lớn dần, lớn dần, lớn không ngừng đến mức có thể coi là củ cải chúa, chưa bao giờ từng có củ cải nào to như vậy và cũng sẽ chẳng bao giờ sẽ thấy củ cải to như thế
Gấu và sói để ý chỗ gốc cây có tổ chim rồi đi. Nhưng gấu đứng ngồi không yên, muốn xem cung điện cho kỳ được, nên một lát sau lại lộn lại. Đúng lúc vua và hoàng hậu vừa bay đi khỏi, gấu ngó vào thấy năm sáu con chim nhỏ nằm trong.
Ngày xửa ngày xưa, Gà trống có thể bay cao và bay xa nhất trong họ hàng nhà chim. Vì thế, chú được tặng một chiếc mũ miện đỏ chói, thật đẹp ở trên đầu. Gà trống kiêu hãnh về điều đó lắm và thường ngửa cổ gáy vang: “Ò…ó…o…o! Nhà vô địch là ta!”
Nhưng lúc này ngay cả tiếng động nhỏ cậu cũng thấy như mình sắp bị con gấu tấn công, cậu bé từ từ giấu mình dưới làn nước. Cậu muốn chờ con gấu kia đi hẳn cậu sẽ ngoi lên bờ và chạy ù về nhà. Nghĩ thế nên cậu ngâm mình trong nước suốt cả buổi và quan sát con gấu.
Ngày hôm sau, Báo và Thỏ cùng đi đến gặp bác sĩ Hươu thần kỳ để làm phẫu thuật. Thỏ đổi được gan Báo, chạy ra đường dương oai, cảm thấy rất đắc ý, tất cả Khỉ, Gà, Dê,… đều bị Thỏ coi thường.