Ngày xửa ngày xưa, có chàng Thạch Sanh sống một mình trong túp lều nhỏ dưới gốc đa, chỉ có chiếc rìu để đốn củi kiếm cơm. Tuy côi cút nhưng chàng mạnh khỏe hơn người, lại thật thà trung hậu.
Thánh Gióng là hiện thân của sức mạnh thiên nhiên và con người, sức mạnh đó dung hòa và kết tinh lại thành sức mạnh to lớn để quật ngã mọi kẻ thù to lớn.
Buổi trưa, Gà con đi học về thì thấy Dê con và Gấu con chờ ở cửa. Dê con hổn hển nói :”Gà con đọc giúp tớ lời hướng dẫn trên hộp thuốc này với, bọn tớ uống một viên rồi mà chẳng thấy khỏi”
Xem thơ xong, hả quá, Trạng quên mất cả đường đi, rồi lạc vào một cái miếu hoang ở giữa đồng. Trong miếu có một ông cụ đầu râu tóc bạc đang ngồi uống nước. Trạng mon men lại gần cụ
Rít vốn là một chú bé ngoan biết thương pá mế. Rít ao ước cô tiên ban cho Rít phép lạ để Rít giúp Pá mế và dân làng không phải làm việc vất vả mà lúa gạo vẫn đầy nhà, gà đầy sân, lợn đầy chuồng